kể một câu chuyện về chiến thắng bệnh tật

Chúng ta hãy bắt đầu bằng một vài câu chuyện trong giới thể thao. Câu chuyện đầu tiên, có lẽ bạn đã biết. độ tuổi mà Trung tâm Kiểm soát và Phòng ngừa bệnh tật liệt kê mốc phát triển thể chất chỉ là "đá bóng" và "đứng trên đầu ngón chân" - thì cậu Gần như mỗi đêm trên chiến trường từ cuối tháng 8 năm 1942 đến cuối năm 1942, đều đặn, Cục Chính trị của Phương diện quân Stalingrad gửi đường không về Moskva một câu chuyện chi tiết đến khó tưởng tượng mà chưa được tìm thấy trong bất kỳ nhật ký chiến tranh Một dân tộc với truyền thống nhân ái, anh hùng, trung thực, kiên cường đã đánh đuổi quân xâm lược, giữ vững bình yên và xây dựng đất nước cho Nhân dân độc lập, tự chủ, hạnh phúc…". Và, rất nhiều câu chuyện cảm động khác từ những bức thư "viết cho đồng -Vì vậy, là một người từng trải qua chiến tranh, một cuộc chiến khốc liệt và đau xót nhất, tôi thành thật khuyên cậu đừng bao giờ mơ tưởng trở thành một người lính chỉ để đi chém giết nhau. Cậu rất may mắn được lớn lên trong một đất nước thanh bình như Na Uy để những thế hệ thanh niên như cậu không phải bị vướng vào nỗi ám ảnh như tôi. Gấp trang cuối cùng lại khi cơn mưa dai dẳng vừa tạnh, "Oxford thương yêu" để lại những câu chuyện đại học hài hước, những quan điểm rất riêng lại vô cùng nhẹ nhàng của từng nhân vật về con người của mọi miền thế giới và một chuyện tình mãnh liệt đầy mengandung unsur gambar suara dan gerak adalah unsur unsur. Gợi ý Em rất khâm phục ý chí quyết tâm và nghị lực phi thường của chị Thương, người con gái mắc bệnh nan y nhưng vẫn cố gắng vươn lên, phấn đấu hết mình. Sau đây em xin kể lại câu chuyện về chị mà em đã được đọc trên báo. Cô gái “thủy tinh” chiến thắng bệnh tật Phải nằm một chỗ suốt 25 năm nay vì căn căn bệnh xương thủy tinh bẩm sinh, Nguyễn Thị Thu Thương vẫn không ngừng làm ra những chiếc khăn len, mũ len, tất, túi đeo điện thoại, đèn bàn bằng cúc áo… rất dễ thương. Cô gái chỉ nặng 16kg, cao chưa đầy 80cm với đôi tay khéo léo và nghị lực phi thường ấy đang là chủ cửa hàng nhỏ tại số nhà 13, ngõ 11, phố Lương Định Của, quận Đống Đa, Hà Nội chuyên bán những sản phẩm thủ công do cô làm ra. Nhà nghèo, là con thứ hai trong gia đình có bốn chị em gái, không may Thương bị mắc căn bệnh xương thuỷ tinh bẩm sinh. Chỉ cần va chạm mạnh là xương của Thương có thể gãy bất cứ lúc nào. Vì vậy mà bố mẹ cô dù rất muốn nhưng không thể cho con đến trường. Nhìn các bạn tung tăng đi học, Thương rất tủi thân và chỉ ao ước được biết chữ. Biết được tâm lý của con, hằng ngày mẹ Thương bớt chút việc nhà và dạy con học chữ. Chỉ nằm một chỗ nhưng Thương rất thông minh và học chữ khá nhanh. Thương biết chữ rồi lại được mẹ dạy đan len. Người yếu, khó cử động, mỗi lần đưa mũi đan lên tay tưởng chừng như muốn gãy, trầy da, chảy máu, dù vô cùng đau đớn nhưng Thương vẫn cố tập và sau một tuần thì có thể đan thành thạo. Trong thâm tâm, Thương không muốn là gánh nặng của gia đình và là một người vô dụng. Năm 2003 khi xem chương trình “Người tốt, việc tốt” trên Đài Truyền hình Hà Nội, Thương rất khâm phục nghị lực phi thường của cô Lê Minh Hiền – một người khuyết tật, lập ra câu lạc bộ dạy nghề Vì ngày mai” dành cho những người khuyết tật. Lúc đó, Thương chỉ muốn đến câu lạc bộ của cô Hiền để học nghề và có thể tự tay làm ra những sản phẩm, kiếm tiền giúp đỡ bố mẹ. Thương con bé nhỏ, bệnh tật, lúc đầu bố mẹ Thương không đồng ý nhưng thấy Thương quyết tâm nên dần dần gia đình cũng ủng hộ. Nhớ lại những ngày đầu vào học, Thương vẫn còn cảm giác run run khi được mẹ bế trên tay, cô bé dùng hết sức mình để gồng người lên, lấy lại bình tĩnh vì sợ không được vào học. Trái với những gì Thương tưởng tượng, cô Hiền rất tận tình và dạy Thương rất tỉ mỉ về các công đoạn làm chiếc giỏ bằng khuy áo. Học được một năm, Thương chuyển về nhà tự mày mò và làm ra các sản phẩm từ chính bàn tay mình. Để làm được một chiếc đèn bằng khuy áo, Thương đã phải “vật lộn” bảy ngày liền với 600 chiếc khuy áo. Nhiều lúc Thương mệt quá, ngủ quên mất, mẹ cô phải cất giúp kim và khuy áo trên tay Thương. Cứ hoàn thành một sản phẩm bằng khuy áo, Thương lại đan khăn, mỗi chiếc khăn “ngốn” của cô mất bốn ngày. Từ cuối năm 2005, Thương xin bố mẹ cho đặt một tủ kính nhỏ trước nhà để trưng bày sản phẩm. Ở cửa hàng nhỏ của Thu Thương, một chiếc khăn len có giá từ 50 đến 60 nghìn được bán khá chạy không chỉ vì sự khéo léo của đôi bàn tay cô bé “thủy tinh” mà còn là sự sáng tạo trong từng mẫu mã. Không dừng lại ở những chiếc giỏ hoa và đèn ngủ làm bằng khuy áo, cô chủ còn mở rộng mặt hàng với những chiếc mũ len ngộ nghĩnh, chiếc ví xinh xinh. Cuối năm 2007, Thương bắt đầu làm quen với Internet và đưa các sản phẩm của mình giới thiệu trên blog tại địa chỉ Trên avatar hình đại diện là hình ảnh cô chủ đang mỉm cười và một số sản phẩm “thương hiệu” của cửa hàng. Blog cũng là nơi Thương chia sẻ với những người bạn cùng cảnh ngộ. Danh sách bạn bè trong friend list của Thương đã lên tới 90 người chỉ sau một thời gian ngắn. Thương tâm sự “Được làm việc, mình cảm thấy cuộc sống có ý nghĩa hơn, không phải thu mình trong căn phòng chật hẹp. Mình muốn làm được nhiều sản phẩm hơn nữa và hy vọng bán được để kiếm tiền thuốc thang và đủ nuôi sống bản thân”… Topics bản thân bố mẹ chiến thắng cuộc sống em gái gia đình giới thiệu Thâm Tâm thời gian Thủy Tinh tưởng tượng việc tốt ý chí Cơn bão bất ngờ ập đếnCứ nhắc tới hai chữ "ung thư" là người ta nghĩ ngay đến "án tử". Bệnh ung thư quái ác dường như đến với con người ta như một cơn bão, không được dự báo trước nên đã khiến nhiều người rơi vào tình cảnh tuyệt vọng và mất niềm tin vào cuộc giống như bao người đang mang trong mình căn bệnh hiểm nghèo này, kể về thời điểm bắt đầu phát hiện bệnh, anh Trần Xuân Chín làng Mấu, xã Tam Quan, huyện Tam Đảo, Vĩnh Phúc còn nhớ như in Tết dương lịch năm 2014, bỗng thấy đau ngực phải dữ dội phải đi cấp cứu ở bệnh viện K74 TW, sau khi chụp chiếu, các bác sĩ phát hiện anh có một khối u ở thùy giữa phổi phải. Anh quyết định đi khám lại ở bệnh viện Bạch Mai và bệnh viện Quân Y 108, mọi xét nghiệm đều cho thấy anh bị ung thư thùy giữa phổi phải, đã di căn, nhiều hạch nhỏ nằm trên trung thất nên không thể mổ hay xạ trị được. Lúc này, anh mới chấp nhận sự thật rằng căn bệnh ung thư thực sự đã gõ cửa gia đình Chín trầm tư kể về khoảng thời gian mới phát hiện bệnhCơn bão ung thư cũng xảy đến với ông Vũ Huy Chương xã Kim Hải, huyện Kim Sơn, Ninh Bình vào năm 2002, khi cảm thấy sức khỏe yếu đi rõ rệt, đi khám được bác sĩ chẩn đoán bị viêm xương. Cho đến năm 2012, ông bị đau dữ dội ở vùng đầu và xương, sau khi thăm khám, nhận được kết quả mình bị ung thư tuyến yên khối u đã di căn vào gió cũng ập đến với chị Nguyễn Thị Soi Âu Cơ, Phường 10, Quận Tân Bình, Hồ Chí Minh vào tháng 9/2018. Chị thấy đau bụng dữ dội, cấp cứu trong tình trạng hôn mê, các cơn đau kéo dài khiến chị lịm đi. Khối u to, dài 15cm được giải phẫu với kết quả là ung thư buồng trứng Nguyễn Thị Soi đang ngồi xem lại kết quả từ những đầu nằm việnĐối mặt với sự thật mang tên "án tử"Khi anh Trần Xuân Chín nhận thấy rõ ràng tình trạng sức khỏe ngày một xấu đi, cho dù hoàn cảnh kinh tế gia đình rất khó khăn nhưng với mong muốn "còn nước còn tát". Anh bắt đầu bước vào đợt truyền hóa chất đầu tiên, mặc dù đã được cảnh báo trước nhưng anh cũng không ngờ cảm giác mệt mỏi, thường xuyên nôn, nhiệt miệng, rối loạn tiêu hóa… lại khủng khiếp đến thế. Cố gắng gượng cho đến đợt truyền thứ tư, anh tiều tụy và xanh xao, cân nặng từ 64kg chỉ còn suy nghĩ với anh Chín, ông Chương tâm sự "Dù biết bệnh tật không chừa một ai, lúc phát hiện bệnh tôi thấy buồn lắm. Nhưng nghĩ lại thì thấy giờ này mình ra đi cũng không còn gì hối tiếc, con cháu đã có đủ cả, mình phải cố gắng để người thân không phiền lòng". Tuổi đã cao nên ông Chương không chọn phẫu thuật bởi khối u nằm ở não, chỉ một sơ suất nhỏ có thể gây liệt toàn thân. Ông được các bác sĩ tư vấn xạ trị để hạn chế tế bào ung thư. Dù đã trải qua 15 mũi xạ trị nhưng khối u và sức khỏe đều không chuyển biến tích cực. Lúc này, ông nghĩ cái chết có thể đến bất kì lúc nào nên rời viện về nhà, không còn cách nào khác, người thân chuẩn bị nhiều thuốc giảm đau liều cao để tiêm mỗi khi ông đau đớn đến mức không chịu Chương luôn có một tinh thần lạc quan và thường xuyên đi du lịchVề phần chị Soi, bác sĩ giải thích với chị rằng phẫu thuật cắt bỏ khối u cũng như chặt cây thôi, gốc rễ của nó vẫn còn và nó sẽ mọc lại rồi thậm chí di căn, tế bào ung thư phát triển rất nhanh nên bệnh nhân sau khi phẫu thuật vẫn phải hóa, xạ trị để tìm diệt tế bào ung thư còn sót lại. Từ đó, chị tự nhủ mình phải chuẩn bị sức khỏe thật tốt để đối mặt với các tác dụng phụ của hóa chất và tia trình chiến thắng ung thưMay mắn đã mỉm cười với anh Chín và ông Chương, khi cả hai người cùng xem được chương trình Thời sự VTV đưa tin về Viện Hàn lâm Khoa học và Công nghệ Việt Nam chế tạo thành công thực phẩm bảo vệ sức khỏe GHV KSol dành cho bệnh nhân ung Chín tâm huyết chia sẻ "Tôi luôn tâm niệm rằng mình không thể quay lưng với khoa học, tuân thủ đúng phác đồ điều trị của bác sĩ, tăng cường luyện tập và kết hợp sử dụng sản phẩm hỗ trợ chính là kim chỉ nam trong suốt những năm tháng chiến đấu với căn bệnh ung thư phổi của tôi. Tôi luôn sẵn lòng chia sẻ câu chuyện của mình bằng tất cả niềm tin và cái tâm với những bệnh nhân ung thư, mong rằng tôi có thể góp phần mang lại những điều tốt nhất cho những người đồng cảnh ngộ".Đã gần 6 năm trôi qua, khối u ở thùy phổi phải của anh và các hạch trung thất đã tiêu biến, không còn. Từ đó tới nay GHV KSOL vẫn đồng hành cùng anh Chín để giúp anh bảo vệ sức khỏe và không bị tái Chín luôn sẵn sàng chia sẻ kinh nghiệm chiến thắng ung thư của mình với mọi ngườiDường như có sự đồng điệu vô hình giữa anh Chín và ông Chương, vậy nên sau khi tìm hiểu kỹ về sản phẩm, ông Chương quyết định mua sản phẩm GHV KSol, sử dụng kết hợp ăn uống theo thực đơn lành mạnh. Ông chia sẻ "Tôi thấy các cơn đau thuyên giảm, ăn uống cũng ngon miệng hơn. Vợ và con khuyên tôi tập đi cho cơ thể khỏe mạnh. Tôi bắt đầu dùng từ tháng 4/2018, sau 3 tháng từ việc mỗi ngày phải dùng 6 lần tiêm moóc phin, tôi không phải dùng giảm đau nữa. Sau 4 tháng cơ thể, sức khỏe ổn định, tôi quyết định đi kiếm tra và kết quả cho thấy khối u tuyến yên đã teo hết, các xét nghiệm đều có kết quả chỉ số sinh hóa an toàn. Tôi tiếp tục sử dụng đến nay và sức khỏe đã ổn định".Ông Chương kể giây phút đáng nhớ về hành trình chiến thắng ung thư của mìnhKhông những vậy, hai người còn truyền cảm hứng sống tích cực đến với các bệnh nhân ung thư khác trên khắp cả nước. Khi đang bế tắc và tuyệt vọng nhất thì chị Soi vô tình xem được những lời chia sẻ của anh Trần Xuân Chín và ông Vũ Huy Chương trên Đài truyền hình. Chị cho biết "Họ là những bệnh nhân đã từng cận cửa tử và đã chiến thắng ung thư, có được sức khỏe tốt đến tận bây giờ nhờ giữ vững tinh thần, tuân thủ tốt các phác đồ điều trị và sử dụng sản phẩm KSol".Không thể đợi chờ thêm, khi được tư vấn kỹ càng về căn bệnh của mình, cũng như về sản phẩm KSol, chị đã không ngần ngại đặt mua ngay một liệu trình để dùng ngay với suy nghĩ trước mắt là để nhanh hồi phục, tăng cường sức khỏe. Cả chị và bác sỹ điều trị đều vô cùng bất ngờ vì kết quả xét nghiệm máu, sinh thiết tế bào đều rất tốt, không hề có dấu hiệu gì cho thấy sự bất thường và phát triển của tế bào ung thư. Không tin vào mắt mình, chị như vỡ òa, ôm lấy bác sĩ trong niềm hạnh phúc khi bác sỹ thông báo chị sẽ không phải truyền hóa chất KSOL - Cùng bạn chiến thắng ung thưChính nghị lực vươn lên, vượt qua khó khăn của anh Chín, ông Chương và chị Soi đã khiến nhiều người khâm phục, coi đó là động lực để vượt qua mọi thách thức. Qua đây, các nhân vật trong câu chuyện cũng muốn nhắn gửi đến những người đồng bệnh rằng "Ung thư không phải dấu chấm hết - đó là bắt đầu hành trình vượt qua thử thách - và bạn hoàn toàn có thể chiến thắng".Trường Thịnh Bạn có thể tải về tập tin thích hợp cho bạn tại các liên kết dưới lại câu chuyện về tinh thần chiến thắng bệnh tật được VnDoc sưu tầm, chọn lọc những câu chuyện hay cho các bạn cùng tham thêm các thông tin về Kể một câu chuyện về tinh thần chiến thắng bệnh tật Đề bài Em hãy kể về một câu chuyện đáng khen ngợi về tinh thần chiến đấu trong bệnh tật mà em biết dưới dạng một bài văn ngắn. Gợi ý làm bài 1. Bài văn mẫu số 1 Anh Danh, kĩ sư trong khu phố em là một tấm gương chiến thắng bệnh tật đáng khâm phục. Anh Danh bị sốt tê liệt từ bé, hai chân không phát triển được bình thường. May mắn là đôi chân bệnh tật ấy tuy nhỏ một chân thấp một chân cao nhưng vẫn co duỗi và đi lại được. Anh Danh ít khi ra ngoài, anh học tập chăm chỉ và rất giỏi. Những năm Trung học anh đều đạt học sinh giỏi. Rồi anh thi đỗ vào trường Đại học Bách khoa thành phố Hồ Chí Minh, khoa Công nghệ Thông tin. Việc học của anh đôi khi bị gián đoạn vì sức khỏe của anh yếu, thường hay trở bệnh liệt giường. Khi đỡ bệnh, anh đi khập khiễng đến giảng đường trường Đại học. Thường xuyên đau ốm nhưng anh luôn luôn vui vẻ lạc quan. Để rèn luyện thể lực, anh tập chạy tại chỗ, rồi bệnh cũng lui dần. Chân anh không thể trở lại như người bình thường được nhưng anh khỏe khoắn hơn, không ốm đau thường xuyên như trước. Anh nhận bằng tốt nghiệp kĩ sư loại giỏi và được một công ty phần mềm danh tiếng tuyển dụng. Hiện nay anh đã lập gia đình và có một cậu con trai kháu khỉnh. Có những người kém may mắn, bị bệnh tật nhưng họ vẫn sống tốt và có nhiều công sức đóng góp cho cuộc đời. Họ học tập, rèn luyện, làm việc, cải thiện đời sống của chính họ và cống hiến trí tuệ cho cuộc sống tiến bộ của nhân loại. Những tấm gương như anh Danh luôn luôn nhắc nhở chúng em phải học tập, rèn luyện và không bao giờ được lười biếng, ỷ lại; phải trau dồi bản thân để trở thành người có ích cho gia đình và xã hội. 2. Bài văn mẫu số 2 Phải nằm một chỗ suốt 25 năm nay vì căn bệnh xương thủy tinh bẩm sinh, Nguyễn Thị Thu Thương vẫn không ngừng làm ra những chiếc khăn len, mũ len, tất, túi đeo điện thoại, đèn bàn bằng cúc áo…rất dễ thương. Cô gái chỉ nặng 16kg, cao chưa đầy 80cm với đôi tay khéo léo và nghị lực phi thường ấy đang là chủ cửa hàng nhỏ tại số nhà 13, ngõ 11, phố Lương Định Của, quận Đống Đa, Hà Nội chuyên bán những sản phẩm thủ công do cô là ra. Nhà nghèo, là con thứ hai trong gia đình có bốn chị em gái, không may Thương bị mắc căn bệnh xương thủy tinh bẩm sinh. Chỉ cần va chạm mạnh là xương của Thương có thể gãy bất cứ lúc nào. Vì vậy mà bố mẹ cô dù rất muốn nhưng không thể cho cô đến trường. Nhìn các bạn tung tăng đi học, Thương rất tủi thân và chỉ ao ước được biết chữ. Biết được tâm lý của con, hằng ngày mẹ Thương bớt chút việc nhà và dạy con học chữ. Chỉ nằm một chỗ nhưng Thương rất thông minh và học chữ khá nhanh. Thương biết chữ rồi lại được mẹ dạy đan len. Người yếu, khó cử động, mỗi lần đưa mũi đan lên tay tưởng chừng như muốn gãy, trầy da, chảy máu, dù vô cùng đau đớn nhưng Thương vẫn cố tập và sau một tuần thì có thể đan thành thạo. Trong thâm tâm, Thương không muốn là gánh nặng của gia đình và là một người vô dụng. Năm 2003 khi xem chương trình “Người tốt, việc tốt” trên Đài Truyền hình Hà Nội, Thương rất khâm phục nghị lực phi thường của cô Lê Minh Hiền – Một người khuyết tật, lập ra câu lạc bộ dạy nghề “Vì ngày mai” dành cho những người khuyết tật. Lúc đó, Thương chỉ muốn đến câu lạc bộ của cô Hiền để học nghề và có thể tự tay làm ra những sản phẩm, kiếm tiền giúp đỡ bố mẹ. Thương con bé nhỏ, bệnh tật, lúc đầu bố mẹ Thương không đồng ý nhưng thấy Thương quyết tâm nên dần dần gia đình cũng ủng hộ. Nhớ lại những ngày đầu vào học, Thương vẫn còn cảm giác run run khi được mẹ bế trên tay, cô bé dùng hết sức mình để gồng người lên, lấy lại bình tỉnh vì sợ không được vào học. Trái với những gì Thương tưởng tượng, cô Hiền rất tận tình và dạy Thương rất tỉ mỉ về các công đoạn làm chiếc giỏ bằng khuy áo. Học được một năm, Thương chuyển về nhà tự mày mò và làm ra các sản phẩm từ chính bàn tay mình. Để làm được một chiếc đèn bằng khuy áo, Thương đã phải “vật lộn” bảy ngày liền với 600 chiếc khuy áo. Nhiều lúc Thương mệt quá, ngủ quên mất, mẹ cô phải cất giúp kim và khuy áo trên tay Thương. Cứ hoàn thành một sản phẩm bằng khuy áo, Thương lại đan khăn, mỗi chiếc khăn “ngốn” của Thương mất bốn ngày. Từ cuối năm 2005, Thương xin bố mẹ cho đặt một tủ kính trước nhà để trưng bày sản phẩm. Ở cửa hàng nhỏ của Thu Thương, một chiếc khăn len có giá từ 50 đến 60 nghìn được bán khá chạy không chỉ vì sự khéo léo của đôi tay cô bé “thủy tinh” mà còn là sự sáng tạo trong từng mẫu mã. Không dừng lại ở những chiếc giỏ hoa và đèn ngủ làm bằng khuy áo, cô chủ còn mở rộng mặt hàng với những chiếc mũ len ngộ nghĩnh, chiếc ví xinh xinh. Cuối năm 2007, Thương bắt đầu làm quen với Internet và đưa các sản phẩm của mình giới thiệu trên blog. Trên avatar hình đại diện là hình ảnh cô chủ đang mỉm cười và một số sản phẩm “thương hiệu” của cửa hàng. Blog cũng là nơi Thương chia sẻ với những người bạn cùng cảnh ngộ. Danh sách bạn bè trong friend list của Thương đã lên tới 90 người chỉ sau một thời gian ngắn. Thương tâm sự “Được làm việc, mình cảm thấy cuộc sống có ý nghĩa hơn, không phải thu mình trong căn phòng chật hẹp. Mình muốn làm được nhiều sản phẩm hơn nữa và hy vọng bán được để kiếm tiền thuốc than và đủ nuôi sống bản thân”… 3. Bài văn mẫu số 3 Một cậu bé 10 tuổi quyết định học môn võ judo cho dù cánh tay trái của cậu đã mất trong một tai nạn xe hơi. Cậu theo học judo với một võ sư Nhật. Vì tin rằng mình đã học tập rất chuyên cần và tiến bộ nên cậu vô cùng thắc mắc tại sao sau ba tháng tập luyện mà thầy chỉ dạy cho mình mỗi một thế võ duy nhất. Cuối cùng, không kiên nhẫn nổi nữa, cậu bé hỏi thầy – Thưa thầy, chẳng lẽ con không thể học được các thế võ khác sao? Ông trả lời – Đây là thế võ duy nhất thầy dạy con, cũng chính là thế võ duy nhất mà con cần phải học. Tuy không hiểu hết lời thầy nhưng tin tưởng ở thầy, cậu bé tiếp tục tập luyện. Nhiều tháng sau, lão sư phụ dẫn cậu đến tham dự một cuộc thi judo. Cậu bé rất ngạc nhiên khi thấy mình thắng dễ dàng trong hai trận đầu. Trận thứ ba khó khăn hơn nhưng sau một hồi, đối phương mất kiên nhẫn trong các đòn tấn công, cậu bé đã khéo léo sử dụng thế võ và chiến thắng. Vẫn chưa hết ngạc nhiên vì thành công của mình, cậu tự tin bước vào trận chung kết. Lần này, đối thủ của cậu là một võ sinh cao lớn, to khỏe và dày dặn kinh nghiệm hơn. Vào trận không lâu, cậu bé đã liên tiếp trúng đòn và hoàn toàn bị đối phương áp đảo. Hết hiệp đầu, sợ cậu bé bị thương, trọng tài ra hiệu kết thúc trận đấu sớm nhưng người thầy của cậu không đồng ý Cứ để cậu bé tiếp tục. – Võ sư yêu cầu. Ngay sau khi trận đấu bắt đầu lại, đối phương phạm phải sai lầm nghiêm trọng anh ta coi thường đối thủ và mất cảnh giác. Ngay lập tức cậu bé dùng thế võ duy nhất của mình quật ngã đối phương và khóa chặt anh ta trên sàn. Cậu bé đã đoạt chức vô địch. Trên đường về, hai thầy trò ôn lại các thế đánh trong từng trận đấu. Lúc này cậu bé mới thu hết can đảm nói ra cái điều ám ảnh trong đầu mình bấy lâu nay – Thưa thầy, làm sao con có thể trở thành vô địch chỉ với một thế võ như thế? Con chiến thắng vì hai lý do. Người thầy trả lời. – Lý do thứ nhất con gần như đã làm chủ được một trong những cú đánh hiểm và hiệu quả nhất của môn võ này. Lý do thứ hai, cách duy nhất mà đối thủ của con phá được thế võ đó là họ phải giữ chặt cánh tay trái của con lại – Mà con lại không có tay trái. Đôi khi, một điểm yếu của ai đó lại trở thành điểm mạnh vững chãi nhất của họ. Có ưu điểm là một điều tốt nhưng nếu có thể biến khuyết điểm thành lợi thế lại càng là một điều kỳ diệu hơn. Hãy tin vào chính mình, bạn có thể làm tất cả! 4. Bài văn mẫu số 4 Hai mươi tháng tuổi, em bị trúng gió rất nặng. Mẹ em kể lại rằng nhờ ông thầy thuốc giỏi như ông tiên mà em được cứu sống. Nhưng lần trúng gió ấy đã để lại cho em một chứng bệnh nặng bệnh động kinh. Theo lời mẹ kể em thường xuyên bị động kinh nếu thời tiết thay đổi đột ngột. Mỗi lần như vậy, cả nhà phải tụ lại, cấp cứu kịp thời. Em luôn luôn phải uống thuốc. Em luôn luôn bị đau đầu và đau khắp tay chân cột sống. Đôi khi những lần té ngã, co giật để lại cho em những chấn thương như trật khớp tay chân, u đầu, dập môi. Sáu tuổi, em may mắn gặp một vị thiền sư cho một cây thuốc Nam kì diệu cây cửu lý hương. Em thường xuyên uống thuốc lá đó ngay cả khi không lên cơn động kinh và bệnh giảm dần. Cùng với uống thuốc lá cửu lý hương, em tập chạy, tập nhảy dây, tập đi xe đạp. Em còn muốn tập bơi nữa nhưng nếu tiếp xúc nhiều với nước lạnh em sẽ bị bệnh nên em không tập được. Khi em còn bé, mẹ và chị hái lá thuốc, giã và lọc nước cho em uống. Cửu lý hương rất khó uống nhưng vì uống nhiều nên em quen rồi. Lớn lên, em tự mình hái lá mà mẹ em trồng trong chậu trước nhà và tự làm thuốc cho mình. Em luôn rèn luyện thể lực để chống chọi với bệnh tật. Em phát triển bình thường, gầy hơn các bạn cùng lớp nhưng năm học nào em cũng đạt được danh hiệu Học sinh giỏi nhất khối lớp. Dù lúc nào cũng phải uống thuốc, nhưng em cảm thấy mình may mắn vì được gặp thầy thuốc giỏi, được thiền sư cho cây thuốc quý. Em hứa sẽ cố gắng vượt mọi khó khăn, rèn luyện tinh thần và thể lực để bản thân khỏe mạnh, bố mẹ đỡ lo lắng hơn. ——Mod Ngữ văn biên soạn và tổng hợp—— Đề bài Em hãy kể về một câu chuyện đáng khen ngợi về tinh thần chiến đấu trong bệnh tật mà em biết dưới dạng một bài văn ngắn. Gợi ý làm bài 1. Bài văn mẫu số 1 Anh Danh, kĩ sư trong khu phố em là một tấm gương chiến thắng bệnh tật đáng khâm phục. Anh Danh bị sốt tê liệt từ bé, hai chân không phát triển được bình thường. May mắn là đôi chân bệnh tật ấy tuy nhỏ một chân thấp một chân cao nhưng vẫn co duỗi và đi lại được. Anh Danh ít khi ra ngoài, anh học tập chăm chỉ và rất giỏi. Những năm Trung học anh đều đạt học sinh giỏi. Rồi anh thi đỗ vào trường Đại học Bách khoa thành phố Hồ Chí Minh, khoa Công nghệ Thông tin. Việc học của anh đôi khi bị gián đoạn vì sức khỏe của anh yếu, thường hay trở bệnh liệt giường. Khi đỡ bệnh, anh đi khập khiễng đến giảng đường trường Đại học. Thường xuyên đau ốm nhưng anh luôn luôn vui vẻ lạc quan. Để rèn luyện thể lực, anh tập chạy tại chỗ, rồi bệnh cũng lui dần. Chân anh không thể trở lại như người bình thường được nhưng anh khỏe khoắn hơn, không ốm đau thường xuyên như trước. Anh nhận bằng tốt nghiệp kĩ sư loại giỏi và được một công ty phần mềm danh tiếng tuyển dụng. Hiện nay anh đã lập gia đình và có một cậu con trai kháu khỉnh. Có những người kém may mắn, bị bệnh tật nhưng họ vẫn sống tốt và có nhiều công sức đóng góp cho cuộc đời. Họ học tập, rèn luyện, làm việc, cải thiện đời sống của chính họ và cống hiến trí tuệ cho cuộc sống tiến bộ của nhân loại. Những tấm gương như anh Danh luôn luôn nhắc nhở chúng em phải học tập, rèn luyện và không bao giờ được lười biếng, ỷ lại; phải trau dồi bản thân để trở thành người có ích cho gia đình và xã hội. 2. Bài văn mẫu số 2 Phải nằm một chỗ suốt 25 năm nay vì căn bệnh xương thủy tinh bẩm sinh, Nguyễn Thị Thu Thương vẫn không ngừng làm ra những chiếc khăn len, mũ len, tất, túi đeo điện thoại, đèn bàn bằng cúc áo...rất dễ thương. Cô gái chỉ nặng 16kg, cao chưa đầy 80cm với đôi tay khéo léo và nghị lực phi thường ấy đang là chủ cửa hàng nhỏ tại số nhà 13, ngõ 11, phố Lương Định Của, quận Đống Đa, Hà Nội chuyên bán những sản phẩm thủ công do cô là ra. Nhà nghèo, là con thứ hai trong gia đình có bốn chị em gái, không may Thương bị mắc căn bệnh xương thủy tinh bẩm sinh. Chỉ cần va chạm mạnh là xương của Thương có thể gãy bất cứ lúc nào. Vì vậy mà bố mẹ cô dù rất muốn nhưng không thể cho cô đến trường. Nhìn các bạn tung tăng đi học, Thương rất tủi thân và chỉ ao ước được biết chữ. Biết được tâm lý của con, hằng ngày mẹ Thương bớt chút việc nhà và dạy con học chữ. Chỉ nằm một chỗ nhưng Thương rất thông minh và học chữ khá nhanh. Thương biết chữ rồi lại được mẹ dạy đan len. Người yếu, khó cử động, mỗi lần đưa mũi đan lên tay tưởng chừng như muốn gãy, trầy da, chảy máu, dù vô cùng đau đớn nhưng Thương vẫn cố tập và sau một tuần thì có thể đan thành thạo. Trong thâm tâm, Thương không muốn là gánh nặng của gia đình và là một người vô dụng. Năm 2003 khi xem chương trình "Người tốt, việc tốt" trên Đài Truyền hình Hà Nội, Thương rất khâm phục nghị lực phi thường của cô Lê Minh Hiền - Một người khuyết tật, lập ra câu lạc bộ dạy nghề "Vì ngày mai" dành cho những người khuyết tật. Lúc đó, Thương chỉ muốn đến câu lạc bộ của cô Hiền để học nghề và có thể tự tay làm ra những sản phẩm, kiếm tiền giúp đỡ bố mẹ. Thương con bé nhỏ, bệnh tật, lúc đầu bố mẹ Thương không đồng ý nhưng thấy Thương quyết tâm nên dần dần gia đình cũng ủng hộ. Nhớ lại những ngày đầu vào học, Thương vẫn còn cảm giác run run khi được mẹ bế trên tay, cô bé dùng hết sức mình để gồng người lên, lấy lại bình tỉnh vì sợ không được vào học. Trái với những gì Thương tưởng tượng, cô Hiền rất tận tình và dạy Thương rất tỉ mỉ về các công đoạn làm chiếc giỏ bằng khuy áo. Học được một năm, Thương chuyển về nhà tự mày mò và làm ra các sản phẩm từ chính bàn tay mình. Để làm được một chiếc đèn bằng khuy áo, Thương đã phải "vật lộn" bảy ngày liền với 600 chiếc khuy áo. Nhiều lúc Thương mệt quá, ngủ quên mất, mẹ cô phải cất giúp kim và khuy áo trên tay Thương. Cứ hoàn thành một sản phẩm bằng khuy áo, Thương lại đan khăn, mỗi chiếc khăn "ngốn" của Thương mất bốn ngày. Từ cuối năm 2005, Thương xin bố mẹ cho đặt một tủ kính trước nhà để trưng bày sản phẩm. Ở cửa hàng nhỏ của Thu Thương, một chiếc khăn len có giá từ 50 đến 60 nghìn được bán khá chạy không chỉ vì sự khéo léo của đôi tay cô bé "thủy tinh" mà còn là sự sáng tạo trong từng mẫu mã. Không dừng lại ở những chiếc giỏ hoa và đèn ngủ làm bằng khuy áo, cô chủ còn mở rộng mặt hàng với những chiếc mũ len ngộ nghĩnh, chiếc ví xinh xinh. Cuối năm 2007, Thương bắt đầu làm quen với Internet và đưa các sản phẩm của mình giới thiệu trên blog. Trên avatar hình đại diện là hình ảnh cô chủ đang mỉm cười và một số sản phẩm "thương hiệu" của cửa hàng. Blog cũng là nơi Thương chia sẻ với những người bạn cùng cảnh ngộ. Danh sách bạn bè trong friend list của Thương đã lên tới 90 người chỉ sau một thời gian ngắn. Thương tâm sự "Được làm việc, mình cảm thấy cuộc sống có ý nghĩa hơn, không phải thu mình trong căn phòng chật hẹp. Mình muốn làm được nhiều sản phẩm hơn nữa và hy vọng bán được để kiếm tiền thuốc than và đủ nuôi sống bản thân"... 3. Bài văn mẫu số 3 Một cậu bé 10 tuổi quyết định học môn võ judo cho dù cánh tay trái của cậu đã mất trong một tai nạn xe hơi. Cậu theo học judo với một võ sư Nhật. Vì tin rằng mình đã học tập rất chuyên cần và tiến bộ nên cậu vô cùng thắc mắc tại sao sau ba tháng tập luyện mà thầy chỉ dạy cho mình mỗi một thế võ duy nhất. Cuối cùng, không kiên nhẫn nổi nữa, cậu bé hỏi thầy - Thưa thầy, chẳng lẽ con không thể học được các thế võ khác sao? Ông trả lời - Đây là thế võ duy nhất thầy dạy con, cũng chính là thế võ duy nhất mà con cần phải học. Tuy không hiểu hết lời thầy nhưng tin tưởng ở thầy, cậu bé tiếp tục tập luyện. Nhiều tháng sau, lão sư phụ dẫn cậu đến tham dự một cuộc thi judo. Cậu bé rất ngạc nhiên khi thấy mình thắng dễ dàng trong hai trận đầu. Trận thứ ba khó khăn hơn nhưng sau một hồi, đối phương mất kiên nhẫn trong các đòn tấn công, cậu bé đã khéo léo sử dụng thế võ và chiến thắng. Vẫn chưa hết ngạc nhiên vì thành công của mình, cậu tự tin bước vào trận chung kết. Lần này, đối thủ của cậu là một võ sinh cao lớn, to khỏe và dày dặn kinh nghiệm hơn. Vào trận không lâu, cậu bé đã liên tiếp trúng đòn và hoàn toàn bị đối phương áp đảo. Hết hiệp đầu, sợ cậu bé bị thương, trọng tài ra hiệu kết thúc trận đấu sớm nhưng người thầy của cậu không đồng ý Cứ để cậu bé tiếp tục. - Võ sư yêu cầu. Ngay sau khi trận đấu bắt đầu lại, đối phương phạm phải sai lầm nghiêm trọng anh ta coi thường đối thủ và mất cảnh giác. Ngay lập tức cậu bé dùng thế võ duy nhất của mình quật ngã đối phương và khóa chặt anh ta trên sàn. Cậu bé đã đoạt chức vô địch. Trên đường về, hai thầy trò ôn lại các thế đánh trong từng trận đấu. Lúc này cậu bé mới thu hết can đảm nói ra cái điều ám ảnh trong đầu mình bấy lâu nay - Thưa thầy, làm sao con có thể trở thành vô địch chỉ với một thế võ như thế? Con chiến thắng vì hai lý do. Người thầy trả lời. - Lý do thứ nhất con gần như đã làm chủ được một trong những cú đánh hiểm và hiệu quả nhất của môn võ này. Lý do thứ hai, cách duy nhất mà đối thủ của con phá được thế võ đó là họ phải giữ chặt cánh tay trái của con lại - Mà con lại không có tay trái. Đôi khi, một điểm yếu của ai đó lại trở thành điểm mạnh vững chãi nhất của họ. Có ưu điểm là một điều tốt nhưng nếu có thể biến khuyết điểm thành lợi thế lại càng là một điều kỳ diệu hơn. Hãy tin vào chính mình, bạn có thể làm tất cả! 4. Bài văn mẫu số 4 Hai mươi tháng tuổi, em bị trúng gió rất nặng. Mẹ em kể lại rằng nhờ ông thầy thuốc giỏi như ông tiên mà em được cứu sống. Nhưng lần trúng gió ấy đã để lại cho em một chứng bệnh nặng bệnh động kinh. Theo lời mẹ kể em thường xuyên bị động kinh nếu thời tiết thay đổi đột ngột. Mỗi lần như vậy, cả nhà phải tụ lại, cấp cứu kịp thời. Em luôn luôn phải uống thuốc. Em luôn luôn bị đau đầu và đau khắp tay chân cột sống. Đôi khi những lần té ngã, co giật để lại cho em những chấn thương như trật khớp tay chân, u đầu, dập môi. Sáu tuổi, em may mắn gặp một vị thiền sư cho một cây thuốc Nam kì diệu cây cửu lý hương. Em thường xuyên uống thuốc lá đó ngay cả khi không lên cơn động kinh và bệnh giảm dần. Cùng với uống thuốc lá cửu lý hương, em tập chạy, tập nhảy dây, tập đi xe đạp. Em còn muốn tập bơi nữa nhưng nếu tiếp xúc nhiều với nước lạnh em sẽ bị bệnh nên em không tập được. Khi em còn bé, mẹ và chị hái lá thuốc, giã và lọc nước cho em uống. Cửu lý hương rất khó uống nhưng vì uống nhiều nên em quen rồi. Lớn lên, em tự mình hái lá mà mẹ em trồng trong chậu trước nhà và tự làm thuốc cho mình. Em luôn rèn luyện thể lực để chống chọi với bệnh tật. Em phát triển bình thường, gầy hơn các bạn cùng lớp nhưng năm học nào em cũng đạt được danh hiệu Học sinh giỏi nhất khối lớp. Dù lúc nào cũng phải uống thuốc, nhưng em cảm thấy mình may mắn vì được gặp thầy thuốc giỏi, được thiền sư cho cây thuốc quý. Em hứa sẽ cố gắng vượt mọi khó khăn, rèn luyện tinh thần và thể lực để bản thân khỏe mạnh, bố mẹ đỡ lo lắng hơn. -Mod Ngữ văn biên soạn và tổng hợp-

kể một câu chuyện về chiến thắng bệnh tật