kế hoạch tán đổ cố thủ trưởng của tôi
Kế Hoạch Tán Đổ Cố Thủ Trưởng Của Tôi Chương 73 Chương trước Chương tiếp Ăn tối xong, Cố thủ trưởng vẫn một mực đưa Vi Khiết về kí túc xá không cho cô về nhà anh, công việc ở doanh trại lẫn tập đoàn còn rất nhiều, anh phải về xử lý, bây giờ mà cẩu cô nhóc về nhà chắc chắn là một đêm bận rộn nữa.
Thủ trưởng Cố tác phong quân đội giọng rất đanh thép "Thì đấy, anh nghĩ thế nào là thế đấy, thật là, kể cả tôi có hẹn hò với bác sĩ Mạnh thì Cố tổng như anh quan tâm làm gì chứ?".
Kế Hoạch Tán Đổ Cố Thủ Trưởng Của Tôi - (Chương 64) - Tác giả Nguyễn Phương Thảo Cập nhật mới nhất, full prc pdf ebook, hỗ trợ xem trên thiết bị di động hoặc xem trực tuyến tại Wattpad.VN.
Sự tăng trưởng của tổng sản lượng công nghiệp Liên Xô trong thời gian 1928-1937.[56] Sản lượng 1928 1932 1937 Tăng trưởng 1932 so với 1928 (%) Kế hoạch 5 năm lần 1 Tăng trưởng 1937 so với 1928 (%) Kế hoạch 5 năm lần 2 Sắt, triệu tấn: 3,3: 6,2: 14,5: 188%: 439% Thép, triệu tấn: 4,3:
Kế Hoạch Tán Đổ Cố Thủ Trưởng Của Tôi - (Chương 58) - Tác giả Nguyễn Phương Thảo Cập nhật mới nhất, full prc pdf ebook, hỗ trợ xem trên thiết bị di động hoặc xem trực tuyến tại Wattpad.VN.
mengandung unsur gambar suara dan gerak adalah unsur unsur. Quán bar NiteLos Angeles"Hê lu, cậu chủ Hoa... đúng 912... chẹp... thật đúng giờ". Thiếu nữ trẻ trung mặc trên người bộ đồ chanel bản giới hạn mới nhất, dáng người cao, khuôn mặt dưới ánh đèn lập lòa thanh tú không tả xiết, mày liễu cùng chiếc môi hoa anh đào chúm chím cực kì dễ thương, y như mấy cô bé cute sinh viên đại học. Nhưng vẻ đẹp chỉ được công nhận khi thiếu nữ đi đến và im lặng còn khi mở miệng giọng nói tuy trong trẻo mà đùa bỡn, khinh bỉ, ánh mắt sắc bén, lời nói đạm bạc coi trời bằng vung, coi người trước mặt là thùng rác không để vào mắt bằng cái đồng hồ trên gái cất tiếng chào hỏi bớt cợt kia không ai khác là La Thường, hacker trẻ tuổi nhất trong giới IT, tuổi trẻ, tài cao không ai có thể sánh nổi trình gõ bàn phím của cô. Còn cô đến đây làm gì à?. Đơn giản chỉ kiếm tiền, ăn chơi, rồi lại kiếm tiền thế ngồi trước mặt đây, con mồi của La Thường, anh ta ấy à chủ tịch tập đoàn Hoa Hạ có tiếng trong nước, đến đây làm giao dịch bảo vệ cái khối tài sản đang chấp chới trong tay cô kia. Nhìn người chẳng đến nỗi nào mà đầu óc quản lý với cái hoạt động trốn thuế, bảo mật rõ là ngu. Đánh giá anh ta một lượt cô ngồi xuống chiếc ghế trống đối diện bên cạnh, trong không gian đông đúc, ầm ĩ xuất hiện một cô gái nhân viên phục vụ đến hỏi gọi đồ uống"Em gái uống gì? Hạ tổng rượu của ngài hết rồi, cần em đi lấy không?". Cô ta nhìn mặt thiếu nữ non búng ra sữa trước mặt mình điệu bộ khinh thường gọi hai từ "em gái" rồi lật mặt ngọt sớt sang gọi người đàn ông đối diện cô cung kính."Này, bà cô biết chọn khách quá nhể? Biết cháu đây bao tuổi không mà một từ em, hai từ gái, tự nhìn lại mặt hàng đi đầu hai thứ tóc đảo ngói lên, mặt 4 cân phấn xứng gọi tôi như thế á, em gái không phải từ cho bà cô gọi chơi-ô kê. À quên mất một ly Volka Balavod".La Thường khinh bỉ ớn lạnh nhìn về phía ả văng một đống câu tục tĩu sắc bén khiến bà cô nhân viên phục vụ mặt hết xanh lại đỏ, rồi lại cười không ra gì về phía ngài Hoa kia, quyết định gọi ả phục vụ biết mình chọc phải tiểu tổ tông, não di chuyển một mạch nhận thức La Thường đến cùng với cậu chủ Hoa bàn công việc thì không khỏi run rẩy, cố gắng cười trừ nhìn sang phía Hoa Hạ cầu rượu"Cậu chủ, ngài uống loại gì?""giống cô ấy". Hoa Hạ nhẹ giọng ra lệnh rồi quay sang nhìn thiếu nữ bên cạnh mình đánh giá lại một lần nữa, quả thật nhóc con này rất khó chơi, có gan uy hiếp, có gan trả miếng. Rượu mang đến rất nhanh, anh ta mở miệng đầu tiên"rượu cũng chọn xong rồi, có phải chúng ta nên đàm phán dữ liệu cô đã hack kia không? Nói đi bao nhiêu tiền?""Sốt ruột cái gì? Rượu còn chưa uống được vào miệng mà đã nhanh chóng ra giá còn gì thú vị... cơ mà sau khi uống xong tôi có nói sẽ bán lại cho anh sao?".La Thường vẫn ý cười đầy mắt đổ chai rượu vào cốc uống như nước lọc cũng chẳng thèm cho thêm đá, rượu nguyên chất chỉ ngon khi còn đúng vị quả không sai. Đắng chát như túi tiền rỗng, nóng bỏng như cầm cục tiền, lưu luyến như muốn có nhiều tiền thêm nữa."Cô không có ý định bán lại cho tôi, vậy xin hỏi hôm nay cô đến đây để chơi đùa hay là để được uống rượu miễn phí, này cô đừng quá coi trọng bản thân quá, nếu không sẽ tự mình giết mình đừng hối hận." Hoa Hạ nghiến răng mất kiên nhẫn nhìn con nhóc ung dung trước mặt, anh ta cảm thấy cuộc gặp mặt hôm nay chỉ chơi Thường chẳng để lời nói đấy vào tai, cao ngạo, tự tin là tính cách của cô, lam lũ trong cái giới Hắc Bạch đạo bao năm nay, tập đoàn lớn nhỏ, chứng khoán lên xuống cô đều biết, giết chóc, bị truy sát cũng không phải chưa từng bị, suýt chết nhưng vẫn sống đến ngày hôm nay mà vẫn tiếp tục ăn chơi tiêu tiền hay sao. Bí danh trong cái giới IT cô có hẳn hàng trăm cái, thích lại nghĩ ra cái tên lăn lội tiếp có cái gì phải sợ. Tiền luôn đi đôi với giá cả nó có được, đấy là quy luật rồi. Dọa ư? Mai chết thì hôm nay vẫn phải tiêu tiền chứ? Cuộc đời ấy mà kể cả bạn đang hấp hối ở lề đường thì cũng phải có tiền trong người để còn biết chỗ mà chôn. Dăm ba cái lời dọa dẫm này thật hay giả không quan trọng mà quan trọng là được việc hay không mới vấn đề."Tôi sợ anh, thì đã không đến đây, còn chơi đùa và được bao rượu miễn phí...bingo...chú đoán đúng rồi đấy. Tôi không bán rẻ tài nguyên mình có với cái tinh thần khinh bỉ kém thiện chí kia đâu, nếu không cần thì đi đi, đừng quên trả tiền rượu". Rót cho mình thêm ly nữa đổ vào miệng, tay phải chỉ thẳng vào mặt Hoa Hạ lớn tiếng,tay trái đung đưa theo điệu nhạc sàn cực bốc."Ranh con như cô mấy tuổi đòi ra vẻ bản lĩnh, nhớ kĩ lời cô nói vừa nãy đừng hối hận, tiền rượu cộng vào sổ tính nợ lên người cô dám chọc vào Hoa Hạ tôi, chúng ta chưa xong đâu". Người đàn ông tức giận đập bàn đứng dậy, những lời phát ra từ miệng nữ sinh viên còn hôi sữa này nghe rất chói tai, cực kì thô tục, hợp tác với một kẻ ăn chơi như vậy không khác gì tự đào hố lấp mình, sỉ nhục thời gian cùng lòng kiên nhẫn."Ông chú kia không biết đúng sai hay là La Thường cô đây, bao có chầu rượu thôi cũng ghi sổ nợ tính lên nợ đầu, mẹ kiếp, đồ thằng đàn bà kiệt sỉ". La Thường văng bậy liên tục cầm hẳn chai rượu đổ vào mồm ra sân nhảy theo điệu nhạc phiêu đãng, thong dong, làm ăn khỉ đối với cô phải chơi được một lúc, y rằng mệt lả kiếm cái ghế ngồi xuống thì điện thoại của cô vang lên trong túi áo, nhạc chuông hoàn toàn không nghe thấy, bị lấn át hoàn toàn bởi tiếng nhạc sập sình. Nhíu mày mở máy ra nghe"Alo, Alo, Thường Nhi, bà lại đang ở cái nơi chết tiệt nào vậy, lăn về đây cho lão nương, có người lại đến đòi nợ bà đấy, nhà cửa đập phá toang hoang hết rồi mà chủ còn sức chơi đùa được". Chu Tịch điên tiết hát một tràng lớn làm điếc hết cả lỗ tai người thông cảm nhờ, đây là bạn cùng phòng với cô, tính cách thất thường, tinh thần luôn bị thừa có thể xả điên, gào thét bất cứ lúc nào lên cơn. Phải may La Thường cũng rất thoải mái và không chấp nhặt bà cô tổ này, với cả Chu Tịch có lợi thế tâm hồn ăn uống cũng nấu ăn ngon để cậu ta đảm đang rất tốt nên sống chung rất hòa cũng là người bạn tốt duy nhất của cô, quý cô Chu này vì theo cô mà bỏ cả quê hương, môi trường Harvard thần thánh học tập, lẽo đẽo va li lăn lội cùng La Thường từ năm 17 tuổi đến nay khỏi nói đã 2 năm rồi cơ đấy. 19 tuổi thanh xuân đáng lẽ đang học đại học phơi phới còn cô và Chu Tịch ấy à trải qua mùi đời khắm thối bao nhiêu rồi, đòi nợ, chạy nợ, kiếm tiền, rồi đủ thứ trần đời chưa cái nào chưa nếm."Tiểu Tịch thân yêu, chả phải việc này xảy ra hàng tuần sao? Cùng lắm bà chuyển đến chỗ khác ở là xong đợi tôi về". La Thường từ tốn cười xòa với ba cô tổ bên kia"Tổ tông của tôi, rốt cuộc lần này bà lại gây họa gì nữa, tính riêng trong tuần này chúng ta đã đổi địa điểm 8 lần rồi, bà đã phá sụp 3 cái khách sạn ở Los Angeles chưa tới một tuần, định diệt hết đường kinh doanh của thế giới này sao?". Chu Tịch nổi điên lên thật sự hét tới tấp"Mệt ghê, bà đợi đấy tôi lăn về bên bà được chứ gì?"."Thường Nhi lần này thật sự bà gây chuyện gì rất lớn đúng không, so với những vụ lần trước lần này có rất nhiều điểm không đúng, y như kiểu có sát thủ chuyên nghiệp lẻn vào nhà vậy".Chu Tịch giọng hạ thấp xuống dần thay vào đó là lo lắng, bất anTên Hoa Hạ kia hành động rồi sao? Không có khả năng đó được thế thì nhanh quá, vậy lại là tên nào nữa, mẹ kiếp, cô dây dưa quá nhiều với nguy hiểm dình dập để bà cô tổ kia bên người gây hậu quả quá nghiêm trọng, không bảo vệ được mất mạng như chơi. Cô thì không lo nhưng không thể kéo theo tổ tông kia xuống hố được. Thời kì này gây thù quá nhiều số mệnh cô như nào còn chưa biết sao dám tính đến người khác."Chu Tịch bà nghe tôi, bây giờ dọn hết đồ lại bay về Tô Thành ngay lập tức, đừng lo cho tôi xong việc lại đến tìm bà. Nhớ kĩ dùng visa tên bà đừng dùng lại tên cũ nữa". La thường dặn dò mày nhíu thật chặt suy nghĩ điểm mặt tất cả kẻ thù"Thường Nhi, tôi sao dám bỏ bà chứ, có gì cùng nhau gánh chịu, chẳng phải chết thôi, bà chả sợ, tôi cũng chả sợ"."Đồ ngốc này, không có gì hết chỉ là nghĩ lâu rồi không để bà về thăm Tô Thành cùng ba mẹ nên nhân lúc này đuổi bà thôi. Ngoan, tôi xong việc lập tức tìm bà điểm danh".La Thường cười to tiếng lên cố tình để Chu Tịch nghe thấy."Thật chứ? Bà thật sự không sao? Chỉ đơn thuần muốn tôi bay về nước?. Vậy nhớ lời bà nói đấy, tôi chờ bà, nhớ điểm danh đấy". Chu Tịch vẫn lo lắng gì đó nhưng nghĩ lại cô bạn xảo quyệt kia của mình như nào thì an tâm không ít, nghe lời không làm vật cản."Bye, baby, I love you".
Sắp xếp xong xuôi phòng ốc, kí túc xá hai cô gái dắt tay nhau đi tham quan trường theo kế hoạch của mình. Nếu là lúc trước chắc chắn Đường tiểu thư sẽ chẳng bao giờ chủ động đi đâu bao giờ bởi cô lúc trước con người thân chủ ấy mà chính là con người quá khép kín từ bên trong lẫn bên ngoài bản thân. Cũng khen thay cho cô nàng họ Vệ đây không cảm thấy chán ngán khi chơi với con người nhu nhược, lãnh đạm giống thân xe điện, Vi Khiết thích thú quan sát cảnh vật xung quanh vừa tiếp chuyện câu được câu mất với Vệ Ảnh. Hai cô nàng bây giờ giống y hệt đứa trẻ con mới lớn lần đầu nhìn thấy con voi trong sở thú thật, đại học Đông Thành còn lớn hơn so với cả tưởng tưởng của Vi Khiết. Đường đi từ kí túc xá nữ đến khuôn viên chính phải mất đến 30 phút đi xe vật cũng luôn thay đổi theo đó. Khoa âm nhạc mang hơi hướng cổ điển chính, màu đỏ đô làm chủ đạo cho tông màu sắc nhận dạng. Khoa Mĩ Thuật lại được tô điểm bằng màu hồng thơ mộng, bao quát lại khá dễ thương. Khoa Công Nghệ được bao phủ bằng màu đen trắng lẫn lộn kệt hợp nhau y hệt chú ngựa vằn. Ngoài ra còn cả chục khoa nữa nằm xung quanh. Căn bản chỉ nhìn thôi cũng đã cảm thấy mỏi khoa đều rộng y như một trường đại học của một tỉnh thành cỡ nhỏ. Có kí túc nam, nữ, căng tin, nhà tiện lợi, nhà sách, lớp học, phòng net, bể bơi, sân bóng cỡ nhỏ, khu thể hình, khu picnic, khu sáng tác...v..v..."Tớ nghĩ không thể đi hết được đâu. Sống với khoa âm nhạc và đi đến hội trường trung tâm chính của học viện đã mệt mỏi rồi". Vệ Ảnh nhìn đường, màu sắc hoa hết cả mắt, cô nàng ngậm miệng kết luận"Ừm. Trở về thôi. Không còn sớm nữa". Vi Khiết cũng cảm thấy thế, mở điện thoại xem mấy giờ rồi thì đã chiều muộn tầm 6h30, chắc do tiết trời mùa hè nên trời tối muộn"Ok đã đến lúc quay đầu về tổ rồi. Khiết Nhi cậu muốn ăn tối ở căng tin xong mới về kí túc hay là về kí túc tắm rửa rồi đi ăn". Vệ Ảnh ấn lập trình cho chiếc xe điện tự lái quay đầu lại, cô nàng đưa ra hai phương án và chờ đáp án"Lựa chọn 2". Vi Khiết dứt khoát, nhanh gọn"Hợp lý"._________☆☆☆☆__________Lúc hai cô nàng mò về đến cửa kí túc trời đã bắt đầu tối dần. 7 giờ hẳn chẳng còn sớm nữa. Mở cửa ra bước vào thì hai bạn nữ mới đến đang dọn đồ của mình vào tủ nghe thấy tiếng động họ đều ngước lên nhìn. Vi Khiết nhìn lại họ chẳng ngạc nhiên lắm, chỉ khách khí chào hỏi. Vệ Ảnh thì khác, dáng vẻ cô nàng háo hức mấy lần lên khi gặp bạn mới. Cô hồ hởi chào thân thiện."Xin chào, hai người hẳn mới chuyển đến năm nay đúng không. Mình là Vệ Ảnh, rất vui được chung phòng". Vệ tiểu thư đến làm quen từng người, câu nói lặp lại y hệt"Vệ Ảnh tên mạnh mẽ quá. Mình Sầm Nhật An. Nhật trong ánh nắng mặt trời. An trong vui. Rất vui được làm quen nữ hiệp đây". Cô bạn lùn người mặc cây xanh lá, chắp tay thiếu hiệp, hồ hởi danh xưngCòn một nàng nữa, tính cách có vẻ trầm tĩnh hơn rất nhiều nhưng lại khá thân thiện. Cô tiến đến cũng giới thiệu mình. Giọng nhẹ nhàng như gió lả mùa thu, trong trẻo như ngọc trâm gãy. Xem ra lại một tiểu thư khuê các con nhà danh giá vọng tộc nào đó."Nhu Thanh. Vệ Ảnh phải không? Rất vui được làm quen". Cô tiểu thư lịch sự bắt tay, cười nhẹ nhàngBa cô cùng làm quen, giới thiệu nhau xong mới quay sang chú ý đến cô bạn im lặng nãy giờ đang lãnh đạm ấn ấn gì đó trong điện thoại của mình. Cô như kiểu một thế giới riêng không quá chào đón, không quá hồ hởi. Tất cả mọi sự vật xung quang đều hóa hư vô."Đây là?". Đồ lùn Sầm Nhật An chỉ tay đến chỗ cô bạn ngồi"À, cô ấy tính cách khá hướng nội nên có chút dị lập". Vệ Ảnh cười cứng ngắc thuyết minhVi Khiết bị 3 ánh mắt nhìn mình chằm chằm đương nhiên không thoải mái, cô dừng thao tác ấn điện thoại lại, ngước ánh mắt lên nhìn các nàng đang tò mò."Chào". Cô đơn giản, ngắn gọn rồi cúi xuống nhắn cái gì đó kết thúc rồi đút máy vào túi"Cái kia, bọn mình giới thiệu hết rồi. Còn mỗi cậu". Sầm Nhật An gãi đầu, lắc hông ngại ngùngVi Khiết lãnh đạm đứng dậy bước đến chỗ bọn họ, cô cũng cười nhẹ thân thiện đưa tay ra bắt tay hai người bạn mới rồi giới thiệu mình, lúc này cô nhóc tung tuyệt chiêu của mình ra khiến giây phút ngại ngùng, ngượng ngập hồi nãy hoàn toàn biến mất. Không phải cô cố tình cô lập đâu a. Mà bạn trai nhắn tin đến quá dồn dập cô là đang quá chăm chú trả lời quên mất trong phòng có nhiều người chú ý."Đường Vi Khiết. Mọi người có thể gọi là Vi Khiết cũng được. Rất vui được cùng phòng". Cô nàng Đường lại nở một nụ cười tươi tắn, bộ dáng xinh đẹp khiến cho 3 cô nàng nhìn ngây ngẩn mà chết bạn lùn không tự chủ thốt lên "đẹp quá".Nhu Thanh có vẻ chỉ ngẩn người trong khoảnh khắc rồi nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng lại giới thiệu lại tên mình"Nhu Thanh"Vi Khiết vẫn cười, ánh mắt trong vắt đánh giá người bạn mới trước mặt. Cô nàng đẹp đấy, một nét kiểu mang hơi hướng gì đó rất khuôn phép, loại váy xanh dài qua mắt cá chân, kín đáo này khiến cô liên tưởng đến chế độ phong kiến hà khắc. Áo thun che cổ. Một sự kết hợp không hề nhẹ."Nhu Thanh. Tên của cô làm tôi dễ liên tưởng đến phong động được bào mòn bởi nước". Cô nàng Đường thẳng thắn nhận xét"Cảm ơn". Nhu Thanh mỉm cười lịch sự mang theo sự tự hàoCô bé lùn chen lấn bắt tay với Vi Khiết, cô dễ thương mặc trên người hẳn một bộ màu xanh. Ừm, gu ăn mặc có hơi chả ra đâu vào đâu. Có điều cô nhóc nhỏ nhắn rất đáng yêu."Mình tên Sầm Nhật An. Vi Khiết rất vui được làm quen với cậu. Mình có thể gọi cậu là tiên nữ được không? Cậu thực đẹp. Nhu Thanh cũng đẹp nữa". Cô lùn nhanh nhảu, chu mỏ lên thành thật phun"Ê, ê chả nhẽ Vệ tiểu thư mình không đẹp hả? Cậu khen mỗi hai người họ". Vệ Ảnh bất mãn chen lân"Đẹp, ai cũng đẹp". Cô lùn sửa lạiVi Khiết không nhịn được bật cười, xoa đầu cô nhóc lùn chỉ đến nách cô."Nấm nùn, gọi cậu vậy đi"."Cả phòng chắc chưa ai ăn tối nhỉ? Cùng xuống căng tin đi". Vi Khiết thấy bụng mình đang gào ầm bên trong, cô nhìn đồng hồ, rồi ngước mắt lên nhìn 3 cô gái đang quây quần bên nhau, cuối cùng cô đưa ra kết luận cuối cùng."Đúng òi, đi thôi. Tớ cũng đói rồi". Nấm nùn vỗ tay tán thành khoác tay Nhu Thanh quả Ảnh không thua kém ai cũng một mực khoác tay Vi Khiết, chân hướng ra ngoài"Trời đánh tránh miếng ăn. Đi thôi"."Let's go".
Chương 91Vi Khiết dường như bị kích động đến mất hồn, thìa trên tay rơi tự do xuống đất, những hạt cơm sót lại vương tung tóe. Không nhìn nhầm, cô không nhìn nhầm. Người đứng trong đó là Chu Tịch, cô bạn thân nhất từ trước đến nay của La Thường. Nhà họ Chu thiếu tiền đến nỗi phải để con gái mình làm điều không thích sao? Thiếu đến nỗi để cho Chu tiểu thư phải lăn lộn sao?. Không cả khả năng. Trừ khi Chu gia gặp chuyện rồi, trừ khi những chuyện xảy ra trong thời gian qua cô đã hoàn toàn bỏ lỡ rất thở sâu một hơi, Vi Khiết lấy lại tinh thần đối mặt một lần nữa với cô gái trong màn hình ti vi đang chiếu. Chu Tích vốn xinh đẹp, dáng người chuẩn, lại có nhiều thiên phú, cô ấy hợp với ánh hào quang. Miệng luôn mỉm cười trước đám đông, ống kính khiến nhiều người lầm tưởng cô ấy đang rất thỏa mãn. Nhưng ánh mắt thì đã thay đổi, muộn phiền che dấu dưới lớp trang điểm kĩ càng, quầng thâm, mệt mõi bị phấn trắng, kem khuyết điểm dấu kĩ. Thời gian qua, xem ra đã biến Tiểu Tịch Tịch vốn ngây thơ, hay nói bỗng chốc thành một con người khác. Thay đổi nhiều đến nỗi ngay cả bản thân La Thường đã chết cũng chưa chắc đã chấp nhận được hết. Kéo hồn mình lại nơi cũ, Vi Khiết thu dọn đồ ăn, thức uống rồi chạy vào phòng lấy laptop ra, điều tra ngọn ngành. Nhà họ Chu ở Tô Thành nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng chẳng nhỏ, một khi xảy ra chuyện, dù có bị nhấn chìm trong biển tin tức thì cô cũng có thể tìm ra đầu đuôi. Bắt tay vào làm việc, Vi Khiết lập tức tìm đến các diễn đàn kinh doanh, báo thương mại, điện tử, mới nổi trong một năm gần đây. Chuyện này hẳn xảy ra chưa lâu. La thường chết đúng vào lúc Chu Tịch về nước, ước chừng cũng có thể đoán ra cụ thể thời gian chính 15 phút lục lại cả đống tin tức cũ, quả nhiên không nằm ngoài dự định của cô. Công ty Chu thị đã phá sản, gia đình bung bét. Chu gia cả chủ nhân lẫn nhân viên đều dính vào bê bối hàng lậu, kém chất lượng, bị kiện đi tù nhiều năm. Trên dưới đều là kiểu gà bay, chó chạy. Cùng với Chu gia thì hàng loạt các công ty vừa và nhỏ khác cũng phá sản theo. Vi Khiết chỉ đọc lướt qua thôi cũng ngửi thấy mùi âm mưu ở phía sau. Có thể cùng một lúc làm tất cả công việc kinh doanh sụp đổ hàng loạt, người thao túng này quả thực có bản lĩnh lớn mạnh đang đứng phía sau bức màn xem Chu Tịch tổn thất cực kì nặng nề, cái gì cũng bán, thế chấp nhưng không đủ tiền trả nợ, đền bù, chạy chữa trước luật pháp. Đọc được một nửa Vi Khiết nhíu mày, dật mình bất ngờ khi tra ra được một cái tên nữa có liên quan đến Cố Thị. Tập đoàn PNJ là một trong những chủ nợ lớn nhất của Chu Thị. Nhanh tay lưu tap lại. Vi Khiết nghi ngờ không xác định ấn xem các ngành của tập đoàn PNJ. Quả nhiên đa ngành, bao gồm cả thương mại, giải trí, truyền trình hôm nay cô xem được là của PNJ thương mại tổ chức. Giải bồ công anh được trao cho Chu Tịch là PNJ đề xuất, tài trợ. Phim Tây Thu Hoa Lá cũng là của tập đoàn Cố Thị đầu tư, sản xuất. Không nghi ngờ gì nữa, ngành giải trí này đang cố tình lăng xê cho Chu Tịch. Chu Tịch là người dưới chướng của tập đoàn Cố Thị. Nói khó nghe hơn, cô ấy đã bán mình cho Cố Thị để trả nợ cho gia đình đang lâm nguy. Nghĩ thôi đã thấy được lần này Tiểu Tịch đang đi trong bước đường cùng thật nàng Đường mệt mỏi vò đầu, cô thật sự muốn nghĩ cách giúp Chu Tịch nhưng với tình hình nát như tương hiện tại, đến thân cô còn chưa lo xong. Đường thị vừa mới phá sản chẳng thể lợi dụng được gì. Về Cố Mặc, hạ mình xin anh rất đơn giản nhưng đến chính cô còn cảm thấy không thỏa đáng. Lấy lý do gì mà cô lại mở miệng giúp một người xa lạ với Đường Vi Khiết chứ? Trừ phi... một ý tưởng sáng lên trong đầu cô bỗng chốc vụt ra...Đường Vi Khiết cũng phải dấn thân vào giới giải trí, lăn lội, đồng cam cộng khổ cùng với Chu Tịch. Kiếp trước dù sao La Thường cũng nợ người bạn này quá nhiều, nhiều hơn cả một lời hứa trở lại. Được sống lại cũng coi như lần này trả hết nợ nần chẳng có cách nào khác ngoài cách này cả. Bản thân cô hiện tại đều rất đủ tố chất trở thành minh tinh. Thân chủ vốn đã đẹp đến xuất sắc. Lại học qua trường âm nhạc, bước chân vào giới giải trí ngay sau khi có tấm bằng học viện nổi tiếng Đông Thành là điều không khó. Vi Khiết của hiện tại phải nổi tiếng như nào mới có thể giúp được Chu Tịch thì cô chưa rõ. Nhưng có thể che chắn cho cô ấy tốt là điều cần thiết ngay bây giờ. Truyện đánh dấuNhấn để xem...Truyện đang đọcNhấn để xem...
Nữ chính Đường Vi KhiếtNam chính Cố Mặc lão CốCô Đường một bên dùng đầu cọ cọ lồng ngực của chàng trai, một bên nũng nịu nói- Lão Cố, em biết tại sao em yêu anh đến vậy rồi."Cố Mặc ngạc nhiên hỏi- Tại sao?Cô nàng trả lời- Anh á, mặc quân phục thì nghiêm trang đường hoàng, mặc tây phục ngồi trên ghế tổng tài thì tiêu sái phóng khoáng. Còn khi...cởi đồ, chính là hoá thân thành hàng cao cấp cầm thú nhaaa. Nhưng không sao, anh có tiền, anh nhiều quyền, nên em yêu anh."- ....Nguồn Sàn Truyện
Reads 18,285Votes 615Parts 98Ongoing, First published Feb 28, 2019Table of contentsFri, Mar 8, 2019Fri, Mar 8, 2019Fri, Mar 8, 2019Fri, Mar 8, 2019Sat, Mar 9, 2019Sat, Mar 9, 2019Tue, Mar 12, 2019Mon, Mar 18, 2019Mon, Mar 18, 2019Tue, Mar 19, 2019Wed, Mar 20, 2019Thu, Mar 21, 2019Thu, Mar 21, 2019Sat, Mar 23, 2019Sat, Mar 23, 2019Sun, Mar 24, 2019Tue, Mar 26, 2019Wed, Mar 27, 2019Wed, Mar 27, 2019Sun, Mar 31, 2019Mon, Apr 1, 2019Mon, Apr 1, 2019Tue, Apr 2, 2019Thu, Apr 4, 2019Sun, Apr 7, 2019Sun, Apr 7, 2019Wed, Apr 10, 2019Mon, Apr 15, 2019Tue, Apr 23, 2019Sat, Apr 27, 2019Mon, Apr 29, 2019Mon, Apr 29, 2019Mon, Apr 29, 2019Mon, Apr 29, 2019Fri, May 3, 2019Sun, May 5, 2019Mon, May 6, 2019Sat, May 11, 2019Sun, May 12, 2019Thu, May 16, 2019Fri, May 17, 2019Sun, May 19, 2019Sun, May 19, 2019Tue, May 21, 2019Thu, Jun 6, 2019Thu, Jun 6, 2019Thu, Jun 6, 2019Fri, Jun 7, 2019Sat, Jun 8, 2019Sat, Jun 8, 2019Sun, Jun 9, 2019Wed, Jun 12, 2019Thu, Jun 13, 2019Fri, Jun 14, 2019Sun, Jun 16, 2019Wed, Jun 19, 2019Thu, Jun 20, 2019Fri, Jun 21, 2019Fri, Jun 21, 2019Sat, Jun 22, 2019Sat, Jun 22, 2019Sun, Jun 23, 2019Mon, Jun 24, 2019Wed, Jun 26, 2019Thu, Jun 27, 2019Fri, Jun 28, 2019Sat, Jun 29, 2019Sun, Jun 30, 2019Sun, Jun 30, 2019Sun, Jun 30, 2019Mon, Jul 1, 2019Tue, Jul 2, 2019Wed, Jul 3, 2019Thu, Jul 4, 2019Mon, Jul 8, 2019Mon, Jul 8, 2019Wed, Jul 10, 2019Thu, Jul 11, 2019Thu, Jul 11, 2019Sat, Jul 13, 2019Mon, Jul 15, 2019Sat, Jul 20, 2019Mon, Jul 22, 2019Wed, Jul 24, 2019Wed, Jul 24, 2019Thu, Jul 25, 2019Sat, Jul 27, 2019Sat, Jul 27, 2019Sat, Jul 27, 2019Fri, Aug 2, 2019Fri, Aug 2, 2019Fri, Aug 2, 2019Sat, Aug 3, 2019Wed, Aug 7, 2019Wed, Aug 7, 2019Mon, Aug 12, 2019Mon, Aug 12, 2019Mon, Aug 19, 2019Tên truyện Kế hoạch tán đổ Cố thủ trưởng của tôi Tác giả Nguyễn Phương Thảo thaobeo18 Đây là truyện mình tự viết nên các bạn không re-up đi lung tung, nếu muốn xin hỏi mình trước. _________________ Nữ chính Đường Vi Khiết Nam chính Cố Mặc lão Cố "Lão Cố, em biết vì sao em lại yêu anh đến vậy rồi". Cô nàng Đường dựa đầu mình vào ngực người đàn ông rắn chắc cọ cọ nũng nịu Cố Mặc gương mặt biểu tình hết sức ngạc nhiên hỏi "Tại sao?" Vi Khiết "Cố Mặc ấy à, mặc quân phục thì nghiêm trang, tôn kính, mặc tây phục ngồi trên ghế tổng tài thì tiêu sái, phóng khoáng. Còn...khi cởi bỏ đồ ra chính là cầm thú hàng cao cấp không hơn không kém. Nhưng không sao, anh có tiền, anh lắm quyền, nên em yêu anh". "..."
kế hoạch tán đổ cố thủ trưởng của tôi